Trong khoa hoc java này , chúng tôi sẽ giới thiệu về nâng cấp đối tượng trong java

Giới thiệu về việc nâng cấp đối tượng của bạn

Bây giờ thì Adult của ta đã khá hữu ích, nhưng chưa thực sự hữu ích như nó cần phải có. Trong phần này, chúng ta sẽ nâng cấp đối tượng khiến nó dễ sử dụng hơn và cũng hữu ích hơn. Công việc bao gồm:
* Tạo ra vài hàm tạo hữu ích.
* Nạp chồng một vài phương thức để tạo ra một giao diện công cộng thuận tiện hơn
* Thêm mã lệnh để hỗ trợ so sánh các Adult s
* Thêm mã lệnh để dễ dàng gỡ lỗi khi sử dụng Adult s
Đồng thời, chúng ta sẽ tìm hiểu về các kỹ thuật tái cấu trúc mã và xem xem có thể xử lý những sai sót mà ta gặp trong khi chạy mã lệnh như thế nào.

Xây dựng các hàm tạo

Trước đây chúng ta đã đề cập đến các hàm tạo. Bạn có thể nhớ rằng tất cả các đối tượng trong mã lệnh Java đều có sẵn một hàm tạo không tham số mặc định. Bạn không phải định nghĩa nó, và bạn sẽ không thấy nó xuất hiện trong mã lệnh của mình. Thực tế, chúng ta đã dùng lợi thế ấy trong lớp Adult. Bạn không thấy có sự xuất hiện của một hàm tạo trong lớp này.
Tuy nhiên, trong thực tiễn sáng suốt hơn là nên định nghĩa hàm tạo của riêng bạn. Khi bạn làm vậy, bạn có thể hòan toàn yên tâm là ai đó khi khảo sát lớp của bạn sẽ biết cách xây dựng nó theo cách mà bạn muốn. Bởi vậy hãy định nghĩa một hàm tạo không có tham số riêng của mình. Ta nhắc lại cấu trúc cơ bản của một hàm tạo:

PHP:
accessSpecifier ClassName(  arguments ) {constructor statement(s)
}
Định nghĩa một hàm tạo không tham số cho Adult thật là đơn giản:
PHP:
public Adult {
}
Chúng ta đã làm xong. Hàm tạo không có tham số của chúng ta chẳng làm gì cả, thực thế, ngoại trừ việc tạo ra một Adult. Bây giờ khi ta gọi new để sinh một Adult, chúng ta sẽ dùng hàm tạo không tham số của chúng ta để thay thế cho hàm tạo mặc định. Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu ta muốn hàm tạo do ta xây dựng thực hiện một số việc? Trong trường hợp của Adult, sẽ tiện lợi hơn nhiều nếu có thể chuyển thêm tên và họ dưới dạng String, và yêu cầu hàm tạo thiết đặt các biến cá thể với các giá trị khởi tạo đó. Điều này cũng được làm đơn giản như thế này:
PHP:
public Adult(String aFirstnameString aLastname) {firstname aFirstname;lastname aLastname;
}
Hàm tạo này nhận hai tham số và sẽ gán chúng cho các biến cá thể. Hiện tại chúng ta có hai hàm tạo. Chúng ta thực sự không cần hàm tạo đầu tiên nữa, nhưng không hề gì nếu giữ nó lại. Nó mang lại cho người dùng lớp này một tùy chọn. Họ có thể tạo một đối tượng Adult với tên mặc định hoặc tạo một đối tượng Adult có tên xác định mà họ đưa vào.
Những gì ta vừa làm, thậm chí là bạn có lẽ còn chưa biết, được gọi là nạp chồng (overload) phương phức. Chúng ta sẽ thảo luận về khái niệm này chi tiết hơn trong phần tiếp theo.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Top